Getting your Trinity Audio player ready...
|
Ở họ, có sự hòa quyện giữa trái tim người thầy thuốc và đôi mắt nhà báo. Họ viết không chỉ để truyền thông, mà để cảnh báo, để giáo dục, để lay động và để thay đổi hành vi vì sức khỏe cộng đồng. Họ viết từ trải nghiệm thực tế, từ sự đồng cảm, và cả từ những trăn trở đầy trách nhiệm.


Trong cuộc sống thường nhật, chúng ta dễ dàng nhận ra hình ảnh những phóng viên tác nghiệp giữa các sự kiện, nhưng có một lực lượng đặc biệt – những người làm công tác truyền thông y tế – lại chọn cho mình một con đường khác: không hào nhoáng, không ống kính máy quay chuyên nghiệp, nhưng lại mang trong mình một sứ mệnh lớn lao – “làm báo để cứu người”.
Họ là những cán bộ y tế kiêm nhiệm vai trò truyền thông tại Trung tâm Kiểm soát bệnh tật, các trung tâm y tế, bệnh viện, trạm y tế. Họ không học báo chí bài bản, không thuộc lòng các thể loại báo chí chính thống, nhưng từng dòng tin, từng bài viết, từng poster, pano tuyên truyền mà họ tạo ra đều chứa đựng tâm huyết, trách nhiệm và tình yêu với nghề y – nghề của sự hy sinh.
Có người từng ví họ như những “chiến sĩ truyền thông tuyến đầu” – nơi mọi chiến dịch phòng chống dịch bệnh, từ HIV/AIDS, tay chân miệng, sốt xuất huyết cho đến cúm A hay đại dịch COVID-19, đều ghi dấu những bước chân không mỏi. Giữa lúc cả xã hội giãn cách, họ vẫn lặng lẽ đến từng khu cách ly, từng khu dân cư, cầm máy ảnh cũ kỹ, điện thoại cầm tay để ghi lại những hình ảnh, câu chuyện lay động lòng người. Không chỉ đưa tin, họ còn làm công tác vận động, giải thích, thuyết phục người dân tiêm vắc xin, thực hiện 5K, hay đưa bệnh nhân đi cách ly.
Một tấm ảnh lay động, một dòng tiêu đề đúng lúc, một clip ngắn được lan truyền đúng thời điểm có thể cứu cả một cộng đồng khỏi hoang mang, sai lệch thông tin. Chính họ – những người làm truyền thông y tế – đã góp phần làm nên điều đó, trong thầm lặng.
Họ cũng là những người đưa kiến thức y học đến gần hơn với người dân bằng những từ ngữ dễ hiểu, dễ nhớ, dễ thực hành. Một tờ rơi nhỏ hướng dẫn xử trí khi bị chó cắn, một video về cách rửa tay đúng cách, hay một bài viết đơn giản về sốt xuất huyết, cúm mùa, đều là thành quả của những giờ miệt mài tìm kiếm, biên soạn, thiết kế, đăng tải.
Ở họ, có sự hòa quyện giữa trái tim người thầy thuốc và đôi mắt nhà báo. Họ viết không chỉ để truyền thông, mà để cảnh báo, để giáo dục, để lay động và để thay đổi hành vi vì sức khỏe cộng đồng. Họ viết từ trải nghiệm thực tế, từ sự đồng cảm, và cả từ những trăn trở đầy trách nhiệm.
Không phải ai cũng biết, sau mỗi chiến dịch truyền thông là vô số đêm thức trắng để lên bài, làm infographic, dựng clip, viết bản tin nội bộ, làm báo cáo tổng hợp, chuẩn bị slide, tập huấn cộng tác viên. Họ “độc diễn” trên nhiều sân khấu: vừa là biên tập viên, thiết kế, quay phim, vừa là người giao tiếp cộng đồng, là người phát ngôn khi có khủng hoảng y tế. Họ làm tất cả bằng một niềm tin giản dị: “Nếu mình không nói, không ai hiểu đúng được điều ngành y đang làm”.
Họ không có danh hiệu chính thức là “nhà báo”, nhưng trong lòng đồng nghiệp và người dân, họ thực sự là những người làm báo – theo cách rất riêng, rất đẹp và rất đời thường.
Ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam 21/6 là dịp để tôn vinh những người làm báo trên mọi mặt trận. Và trong dòng chảy ấy, hãy dành một lời tri ân cho những người làm truyền thông y tế – những “nhà báo không chuyên” vẫn đang lặng lẽ góp phần giữ gìn và nâng cao sức khỏe nhân dân bằng trái tim nhiệt huyết và cây bút trách nhiệm.
Hoàng Thị Lệ Thúy -TK Truyền thông GDSK
Leave a comment